Tản mạn về dự án The Monarchy

8 năm trước

Anh là nhà đầu tư, em là môi giới. Ta đừng đi xa hơn.

 

- “Em dùng gì? Uống sake với anh, em nhé?”

Anh nhìn tôi, như muốn van nài để có thể thưởng thức chút men say nhẹ nhàng trong một buổi trưa lành lạnh của khí trời xuân. Tôi và anh đang ngồi trong căn phòng riêng ấm cúng tại một quán ăn Nhật nổi tiếng trên đường Nguyễn Chí Thanh. Tháng 2 đang trôi qua nhẹ nhàng dịu dàng như trong mắt anh. Giật mình, tôi nhận ra mình đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man mà quên mất câu trả lời:

- “Dạ Sake. Ấm”

Thức ăn Nhật quả thật là thứ thức ăn tuyệt vời, có quá nhiều vị nhiều món trên một đĩa, tôi vờ vịn vào các câu hỏi ngu ngốc về món ăn để có thể che giấu tâm trạng rối bời. Tôi – một người cô gái trẻ còn giữ được nét trong trẻo của tuổi 27, ngoại hình khá xinh xắn, ba vòng tiêu chuẩn. Tôi xuất thân từ một gia đình không mấy khá giả, nhưng cũng chẳng nghèo túng. Là dân bất động sản với 3 năm tuổi nghề, tôi đủ lão luyện để ứng xử với những khách hàng có ý tứ không đàng hoàng, nhưng với anh, tại sao khó thế?

Tôi biết anh muốn gì từ tôi.

Anh - một người đàn ông rời xa Hà Nội để tìm mua căn hộ Đà Nẵng mà lãng du quên đời. Những nhà đầu tư như anh thường đến đây để tìm chút cảm giác mới mẻ với những em gái trẻ còn non xanh, rồi quen biết vội vã, chớp nhoáng mà tìm chút vui. Với những khách hàng thế này, chỉ cần những cuộc gặp mặt café thường xuyên, rồi sau khi con mồi xuống cọc, màu mè hoa hồng đảm bảo thì chuyên viên môi giới sẽ tự dưng … bận, chuyển cho kế toán làm việc và đảm bảo chăm sóc khách hàng tận răng. Thế nhưng, anh đã đặt cọc từ hơn 2 tuần rồi, cớ gì tôi lại còn gặp gỡ anh đến nay đã là lần thứ 3.

- “Đứng tên cho anh đi, em không mất gì, tại sao lại khó vậy”?

Câu hỏi của anh làm tôi giật mình xem lại đạo đức bản thân. Có phải vì tiền mà tôi mụ mẫm không từ chối được anh? 30% của 1 tỷ, 300 triệu? Trời ơi! Ủa, mà thực tế ra thì đứng tên giúp thì cũng éo có lợi gì. Có phải lão cho nhà cho mình đâu! Về pháp lý thì chẳng có gì để sợ, anh không sợ thì việc gì mình phải sợ.

- “Anh đã nói với em lý do, anh cũng không yêu cầu gì từ em”

Đang miên man chuyện tiền nong, não trái hoạt động liên tục tính toán, não phải tự sướng tưởng tượng đủ thứ cảm xúc với 300 triệu thì tự dưng anh lại lôi mình về với … câu chuyện rắc rối của con tim. Nhớ đến cái ngày mà anh nói lý do, đó là ngày đầu tiên tôi gặp anh và cũng là lần đầu tiên, tôi dẫn khách đi xem dự án mà lại thả mình vào vòng tay ấm của một người hoàn toàn xa lạ.

Tôi chẳng phải nhân viên xuất sắc, nhưng được một cái là văn chương hơi bị khá, cực kì biết cách giật tít câu like: “The Monarchy – căn hộ đáng sống nhất Đà Nẵng, hãy gọi, tôi sẽ chứng minh”. Anh cũng như bao người khác, bị thu hút và gọi tôi để hỏi thăm dự án The Monarchy có gì đặc biệt?

Có đến chết tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ “bị đổ” chỉ bởi một giọng nói, nhất là khi tôi là gái rất nghiêm túc, đã có chồng cùng một cuộc tình tuyệt đẹp.

Ngày ấy, lời đầu tiên anh nói qua điện thoại khiến tôi tôn trọng anh vô cùng:

- “Chào em, anh muốn tìm hiểu dự án The Monarchy em đăng trên mạng. Em có đang rảnh không?”

Ồ, vị khách hàng này thật hay! Anh hỏi tôi có đang rảnh để tư vấn anh không? Đa số khách hàng khi gọi tôi đều hỏi tới tấp về dự án, không cần biết người nghe đang lái xe hay đang đi toilét; việc trả lời là trách nhiệm cũng như là cơ hội bán hàng mà nhà môi giới như tôi phải tự mình trân trọng. Có lẽ chính vì vậy, mà tôi có cảm tình với anh. Đồng nghiệp tôi bảo: “Dĩ nhiên, ai cũng nói mình là “cò”, tự nhiên có người tôn trọng mi như rứa, sướng tê. Gặp ta, ta cũng thích”. Nhưng cảm xúc của tôi có gì đó thật lạ! Mong chờ điện thoại khách hàng là cảm giác rất thường thức của Sales. Khách có gọi hỏi thăm nhiều thì mới mua, chứ nếu như bốc máy lên gọi lại mà thấy khách không bắt máy thì … hiển nhiên là giao dịch đang có biến!

Nhưng mà, chờ điện thoại của anh, nhìn thấy màn hình Samsung thần thánh hiển thị dòng “Mo. A. Tú An” thì hơi thở mình hơi bị rối loạn, tim đập rộn ràng hơn cả lúc chốt deal đặt cọc. Mỗi cuộc điện thoại kéo dài 30 phút, 7 ngày liên tục, anh thường gọi vào lúc 8h tối. Anh có một giọng nói trong và ấm pha lẫn một chút buồn, mình đoán anh khoảng 35 tuổi, mỗi câu anh nói rất nhẹ nhàng theo kiểu rất Hà Nội, rất từ tốn và đều kết thúc câu nói bằng tên của mình một cách rất trìu mến. Anh hỏi rất nhiều dự án, từ Hoàng Anh Gia Lai, Azura, Danang Plaza…. rồi hỏi đủ câu hỏi xoáy và khoai cụ tỉ như: Monarchy 5400m2 sân vườn cụ thể là có thứ gì, diện tích bao nhiêu, trồng cây gì, mai này nếu thay đổi thì ra sao. Cuộc đời mình, cho đến ngày gặp anh, mình chưa bao giờ gặp khách hàng nào mà hỏi những câu hỏi mà tiếng anh gọi là “Bullshit” như anh hỏi:

- “Chất liệu người ta dùng để lát ghế ngồi trong sân vườn là gốm hay đá vậy Thúy?”

- “Kính thưa anh, đồ gốm. Mà anh khai ra thật đi, không cần vòng vo, nếu anh là chủ đầu tư thì cứ nói thẳng là anh muốn phát triển dự án nào thì em Thúy - Thiên Kim sẽ tư vấn anh tận răng, không thu phí”. Đến đây thì mình cáu.

- “Haha, mai anh vào Đà Nẵng. Thúy đừng để anh đi xem dự án với người khác nhé”.

Chiều hôm ấy, trời lạnh nhưng trong vắt, mây bay cuồn cuộn trên trời tạo thành các đợt như sóng biển. Mình đón anh ở sân bay và choáng ngợp bởi một người đàn ông quá đỗi… bến Thượng Hải! Anh xuất hiện với áo măng tô dài, đeo kính đen thầy bói, cùng khăn choàng vắt vẻo trên vai. Tiến đến chỗ mình, lúc anh mở mắt kiếng thì mình bật ngửa. Nói thực tình mình chúa ghét mấy thằng đỏm dáng điệu đà. Đàn ông đẹp nhất là mặc áo pull, quần jean; hoặc là áo sơ mi quần tây, theo kiểu càng tư bản càng tốt. Cơ mà trời ơi đằng sau đôi kính đen là một đôi mắt quá đa tình làm Thúy thấy hơi khó thở… Dù gặp chào hỏi anh rất nhanh, nhưng cũng đủ để nhìn thấy được đôi mắt anh ướt lệ và buồn, nếu cứ nhìn chừng 2 giây thôi, người đối diện sẽ bị lạc mất trong đôi mắt ấy. Dứt ra khỏi mê cung, nhanh chóng mời anh lên xe để đến dự án, mình đã không dám ngồi gần anh trên ô tô mà tót lên ghế trước để lại anh ở phía sau.

Lên đến dự án, sau khi xem xét hờ hững căn hộ mẫu:

- “Nhà mẫu sao lại để dơ vậy Thúy”

- “Do công trình đang thi công vội quá, hôm qua chưa kịp dọn, anh thông cảm! Nhưng dù nói là dơ, anh cũng thích phải không, mật độ xây dựng chỉ 40%, sân vườn đến 5400m2, các căn hộ bố trí căn hộ đẹp thế kia, các phòng đều đón sáng bla bla bla…”

- “Có chừng đó mà anh nghe Thúy nói mãi. Còn gì đặc sắc hơn nữa không”

Chính thức cụt hứng! Im luôn! Riêng khách này, chị Thúy đặt cách! Không nói lời nào, mình lôi anh lên tầng thượng 18. Và Đà nẵng ơi, em thực tình đã làm chị quá hài lòng. Hôm ấy dù lạnh nhưng ông trời ban cho nắng ráng vàng buông xuống dòng sông, mây cuộn ôm dãy núi xanh ngát, sông trong veo hững hờ phản chiếu ánh nắng và mây trời. Đà nẵng của tôi đây sao? Có lẽ vài lời trong bài không đủ để bạn hiểu lý do vì sao tự dưng hai người xa lạ lại trải lòng được với nhau, đành đính kèm tấm hình để bạn cảm thông và hiểu rằng Thúy không phải người dễ dãi. Cảnh đẹp thế này, thần thánh cũng không thể cưỡng lại huống gì tôi lại là người phàm.

Về phần con mồi thì khỏi nói. Anh không thể giấu được cảm xúc khi nhìn cảnh đẹp trải dài trước mắt. Thẫn thờ anh đi về hướng ban công, thất thểu như một người đang mỏi mệt từ trăm năm bỗng được thả dép đi chân trần trên bãi biển. Người đàn ông to cao như thế bỗng dưng trông thật yếu đuối giữa trời mây. Lại một lần nữa, tôi thấy mình đi lạc trong đôi mắt anh, để rồi bắt gặp hoàng hôn buồn như chực khóc. Chuông điện thoại reo phá tan bầu không khí im ắng:

- “Được rồi, anh chỉ lấy 2 tỷ. Em yên tâm”

Nước mắt anh buông dài trên gò má. Chỉ hai dòng lệ và anh đưa tay quệt ngay cố không để tôi bắt gặp. Giây phút ấy, tôi thấy mình vừa phạm phải một lỗi lầm to lớn, tôi đã làm gì tổn thương anh chăng? Anh làm tôi bối rối. Cuộc đời tôi, 27 năm trời chỉ 1 lần nhìn thấy đàn ông khóc là chồng mình thửơ mới yêu.

- “Anh xin lỗi. Anh đang ly dị vợ. Thật buồn khi nhận ra mình yếu đuối trước người mình yêu dù cô ấy là người quay lưng”

Có những tình yêu vĩ đại tôi đã từng nghe, còn tình yêu của anh ….  Vợ và anh yêu nhau từ ngày còn học trên ghế nhà trường. Anh nghèo nhưng say mê nấu nướng, bán quán ăn để nuôi sống gia đình. Sự nghiệp xây dựng đến ngày hôm nay do anh dựng nên, cũng vì thế anh bỏ bê vợ, họ lại không con cái. Vợ anh là nhà thơ, và rồi cô ấy yêu người làm vườn. Vợ đòi số tiền anh dành dụm được để có thể tự lo lắng cho cô ấy sau này (nghe đến đây tôi muốn thành đàn ông để đập cho con đàn bà đó một trận). Anh hận vợ, nhưng kì lạ thay anh vẫn yêu vợ và muốn vợ quay về, anh thậm chí chấp nhận sự phải bội và chấp nhận thứ tha trong hèn nhát. Sẽ chẳng có gì để nói nếu anh không phát hiện ra vợ anh bị ung thư. Anh nhận ra rằng anh đã không có thể níu kéo được người ấy nữa rồi. Anh yếu ớt nói rằng “Thà anh mất cô ấy trong nỗi hận phản bội còn hơn mất người anh yêu trong nỗi đau lớn như thế”. Còn tôi? Tôi đã đem anh đến một nơi làm anh khóc. Chính khung cảnh này, trong một buổi chiều đẹp như vậy, ngày xưa anh cầu hôn vợ.

- “Nói chuyện với em, 30 phút mỗi ngày, không hiểu vì sao có thể làm anh quên đi trong một chốc lát những gì anh đang phải trải qua. Anh đã đặt ra cho Thúy những câu hỏi không đâu vào đâu, anh xin lỗi”

Tôi đã từng từ chối một người bạn muốn tặng tôi mảnh thủy tinh đẹp. Người con trai đó từ tận Trung Quốc xa xôi đến Đà Nẵng để vứt bỏ kỷ vật của tình yêu 10 năm nhưng cuối cùng lại không nỡ, muốn nhờ tôi cất giữ giúp dù là lần đầu gặp tôi. Tôi là người con gái dễ dãi, sống trong mơ, tin vào ngôn tình? Không đúng. Tôi chỉ là người con gái tốt được nhiều người con trai tin tưởng.

- “Anh muốn sống lại những buổi chiều như vậy cho đến hết cuộc đời anh.”

Trong dịu dàng, tôi cảm nhận được anh nắm tay tôi. Bàn tay anh chai sần đầy vết sẹo của dao. Anh nắm tay tôi, chỉ nắm tay, không xoa xoa không vuốt ve, chỉ là một cái nắm tay như để tìm kiếm chút hơi ấm cho chính anh. Có thể bạn trách tôi, nhưng nếu vào hoàn cảnh ấy, bạn sẽ đồng ý thôi: Thật khó để hành xử khi nhìn thấy một người đàn ông yếu đuối. Tôi sẽ xoa vai anh như một người bạn, và tôi sẽ thổ thổ vài cái để thể hiện sự cảm thông, nhất định là vậy! Nhưng hình như, lúc đó cơ thể tôi không chịu nghe lấy lý trí, nó nghe con tim mất rồi. Tôi đã vòng tay ôm anh như một người vợ ôm lấy người chồng đang mệt mỏi. Trong vài giây mơ hồ, tôi nhận ra mình có tình cảm với anh – người lần đầu gặp mặt. Trong lúc ấy, tôi biêt rằng, với anh, tôi là chiếc phao cứu rỗi.

Trong nắng chiều vàng vọt. Không suy nghĩ, tay tìm tay, mắt tìm mắt, tôi lại một lần nữa yếu đuối không trốn chạy được đáy mắt anh buồn vời vợi; còn đôi mắt đẹp của anh đang gắn chặt vào một bờ môi hồng run rẩy. Khi tôi đang cảm nhận được hơi ấm của anh ngày càng nồng nàn là lúc một đôi mắt khác hiện về: đôi mắt chồng tôi! Xoay mặt đi thật nhanh, đôi môi anh sượt trên gò má. Thật may mắn, tôi đã không để môi tìm môi! Cho đến bây giờ khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được mình yêu chồng đến đâu. Giả sử một ngày nào đó bạn lạc lòng, hãy tự hỏi bản thân mình rằng trong phút giây say đắm ấy, người bạn yêu ở đâu trong tâm trí bạn, bạn sẽ tự mình rút ra khỏi cạm bẫy của ngoại tình. Ôi! Tôi đang ngoại tình, ý nghĩ đó thật đáng sợ ! Tôi vừa nguyền rủa vợ anh ngoại tình, và giờ đây tôi lại đang lăn tăn với người đàn ông xa lạ!

- “Anh không nên mua căn hộ này. Anh không nên chứng kiến những buổi chiều như vậy. Em đưa anh về”.

Anh vẫn quyết tâm mua. Anh cũng lịch sự xin lỗi tôi vì hành động của anh đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng thực ra thì bản thân tôi cũng đã chẳng có đoan chính gì, nhận lời xin lỗi người ta chỉ là để gỡ gạc lại một ít sĩ diện cho phút giây lầm lỡ đó, để anh không đánh giá tôi là gái hư. Từ sau đó, anh liên tục nhờ tôi đứng tên hợp đồng vì anh đang làm thủ tục ly hôn.

- “Nhận lời anh, Thúy nhé?”

Quán ăn Nhật vắng tanh khiến lời cầu khẩn của anh càng thắm thiết. Tôi thương anh, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng nếu mình thân thiết hơn với anh thì mọi việc sẽ càng đi xa, và tôi sẽ lao vào cuộc tình không lối thoát. Sợi giây ràng buộc đó sẽ khiến tôi sẽ không thể nào trốn chạy khỏi anh. Anh em của anh không tốt, bố mẹ đã mất, anh không tin tưởng ai. Với anh, chỉ có hai người là vợ anh và tôi để anh tin tưởng. Vợ anh thì toi rồi, còn tôi thì thật là tuyệt vời, tôi là người đáng tin duy nhất trên thế giới này mà anh có thể tìm được! Anh đã đặt cọc rồi, hủy thì bị sẽ mất cọc, mà lại sắp đến hạn hợp đồng, thủ tục li dị thì chưa xong, anh không muốn để vợ biết anh mua nhà, ôi lý do thật khó từ chối.

- “Anh xin em, Thúy! ”

Trong dòng bối rối tôi lại thấy tay anh nắm lấy tay tôi; lần này anh dùng hai tay, một tay nắm chặt và một tay xoa xoa vào mu bàn tay tôi như van nài. Dịu dàng, anh từ từ nâng tay tôi đặt gần môi, tôi vội giật mạnh tìm lối thoát ra khỏi tay ấm môi nồng của anh; xin phép anh ra ngoài.

Thúy ơi, phải tỉnh táo. Phải dứt ra, đừng như vậy. Nhưng không lẽ mày nỡ lòng nhìn người đàn ông đáng thương này không lối thoát? Anh mất cọc thì phải làm thế nào? Còn để anh đứng tên thì lỡ bà vợ chưa mất mà quay ra đòi đứng sổ thì biết làm sao? Anh đáng thương tôi nghiệp thế kia mà. Nhưng mà… chồng mày không lẽ không đáng thương? Trời ơi, chỉ là đứng tên thôi mà! Người ta có nhà người ta sướng mà sao tôi khổ vậy?

Hạ quyết tâm. Tôi quay trở lại phòng gặp anh, có lẽ tôi sẽ từ chối thật nhanh rồi ra về thật nhanh. Tôi sẽ không nhìn vào mắt anh, sẽ cúi mặt xuống nói thật nhanh và sẽ không bao giờ nghe điện thoại từ anh nữa. Tôi đủ tỉnh táo để biết rằng lòng thương hại và tình cảm này sẽ đưa anh và tôi đi đến một con đường bất hạnh cho cả hai. Ngàn lần xin lỗi anh, Tú An, nước mắt tôi thấm mặn đôi môi đang mím chặt. Mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mơ, sẽ chỉ là một cuộc phiêu lưu tình ái! Nào ngờ, giọng nói trong trẻo quyến rũ của anh văng vẳng ra ngoài phòng:

- “Gái Đà Nẵng khó chơi mày ạ, đưa 1 tỷ ra câu mà mẹ nó còn bày đặt làm giá lưỡng lự, thích bỏ bố mà cứ sĩ diện”.

Có những giọt sake nồng ấm đổ từ tóc, lăn xuống đôi mắt buồn, tràn qua sóng mũi cao, chảy xuống đôi môi nồng để ướt đẫm cả Iphone. Người đàn ông tội nghiệp quay lại nhìn tôi trong ngỡ ngàng.

- “Anh nhớ là 2 tuần nữa đến thanh toán tiếp đợt 2 nếu không sẽ mất cọc. Nhớ mang theo chứng minh cùng thông tin vợ để em hoàn tất thủ tục. Kế toán bên em sẽ chăm sóc chu đáo để anh và chị không quên. Anh là nhà đầu tư, em là môi giới, chúng ta làm việc đến đây và đừng đi xa hơn. Cảm ơn anh đã tin tưởng chọn Thúy – Thiên Kim để tư vấn”

Bò lên tầng 18 Monarchy. Lần đầu tiên, tôi trách Đà Nẵng cớ sao sinh ra lắm cảnh đẹp làm gì, trời cao, gió mát, nắng vàng, mây cuộn sóng, sông hững hờ làm gì để tôi vướng lưới mấy thằng nhà giàu lắm tiền đểu giả. Dù sao, cảm ơn chồng yêu đã hiện hồn về với em trong giờ phút quyết định nhất. Thôi thì… ghi sổ thêm 1 loại khách hàng nữa trong danh sách những khách Thúy không like! 3 năm làm bất động sản đúng như sư phụ Hưng nói là quá ngắn ngủi, tưởng đâu bộ sưu tập của mình đã đầy đủ chứ éo có ai ngờ khách đểu cũng có cái thể loại: Giàu – Đưa đồ – Bệnh hoạn – Diễn sâu!

The Monarchy hỡi, bớt đẹp giúp gái nhé! Hoa hồng căn này về, nhất định chị sẽ lấy đi làm đẹp, đập phá xả xui.

Đà nẵng, ngày cuối tháng 2 lạnh, nắng đẹp vừa cùng 1 chai bia Chimay đỏ.